- Mẹ tôi chỉ còn một
bên mắt. Tôi ghét điều đó,
và vì thế tôi ghét luôn cả
mẹ. Mẹ có một cửa hàng ọp
ẹp ở khu chợ tồi tàn, lượm
lặt đủ các loại rau cỏ lặt vặt
để bán. Bà làm tôi xấu hổ.
Một ngày kia ở trường tôi có
sự kiện đặc biệt, và mẹ đã đến.
Tôi xấu hổ lắm. Tôi nhìn mẹ với
ánh mắt rất căm ghét rồi chạy
đi. Ngày hôm sau đến trường,
mọi người trêu chọc tôi: “Ê, mẹ
mày chỉ có một mắt thôi à?”.
Tôi ước gì mẹ biến mất ngay
khỏi thế giới này, vì vậy tôi nói
với bà rằng: “Mẹ, tại sao mẹ chỉ
còn một bên mắt thôi? Mẹ sẽ
chỉ biến con thành trò cười cho
thiên hạ. Sao mẹ không chết
luôn đi?”. Mẹ tôi không phản
ứng. Tôi nghĩ mình quá nhẫn
tâm, nhưng lúc đó cảm giác
thật thoải mái vì tôi nói ra
được điều muốn nói suốt bấy
lâu.
Đêm hôm ấy...
Tôi thức dậy, xuống bếp lấy
cốc nước. Mẹ đang ngồi khóc
trong đó, rất khẽ, cứ như bà sợ
rằng tiếng khóc có thể đánh
thức tôi. Tôi vào ngó xem mẹ
thế nào rồi quay về phòng.
Chính vì câu tôi đã thốt ra với
mẹ, nên có cái gì đó làm đau
nhói trái tim tôi.
Ngay cả vậy chăng nữa, tôi vẫn
rất ghét mẹ. Tôi tự nhủ mình sẽ
trưởng thành và thành đạt, bởi
vì tôi ghét người mẹ vừa
nghèo, vừa chỉ còn có một mắt.
Rồi tôi lao vào học. Tôi đỗ vào
một trường đại học danh tiếng
với tất cả sự tự tin và nỗ lực.
Tôi rời bỏ mẹ đến Bắc Kinh.
Tôi kết hôn, mua nhà và làm
cha. Giờ đây, tôi là một người
đàn ông thành đạt và hạnh
phúc. Tôi thích cuộc sống ở
thành phố. Sự náo nhiệt, sôi
động giúp tôi quên đi hình ảnh
người mẹ tội nghiệp.
Cho tới một hôm, người tôi
không mong đợi nhất đã xuất
hiện trước cửa nhà. Mặt tôi tối
sầm lại, tôi đã lạnh lùng hỏi
người đàn bà đó: “Có chuyện gì
không? Bà là ai?”. Đó là mẹ tôi,
vẫn dáng người còm cõi và gầy
gò ấy, vẫn là người phụ nữ với
đôi mắt không hoàn thiện ấy.
Đứa con bốn tuổi của tôi nhìn
thấy bà, nó đã quá sợ hãi, chạy
núp vào một góc nhà. Tôi vờ
như không nhận ra bà, nhìn bà
giận dữ rồi nói: “Bà là ai, tôi
không quen bà”. Tôi đang tự
lừa gạt mình và thực sự từ bao
lâu nay tôi vẫn tự lừa mình như
thế. Tôi cố quên đi cái sự thật
bà là mẹ tôi. Tôi luôn muốn trốn
tránh sự thật này. Tôi đuổi bà
ra khỏi nhà chỉ vì bà khiến đứa
con gái nhỏ của tôi sợ hãi.
Đáp lại sự phũ phàng ấy, người
đàn bà tiều tụy kia chỉ nói: “Xin
lỗi, có lẽ tôi đã tới nhầm địa
chỉ”, và rồi bà đi mất.
“May quá, bà ấy không nhận ra
mình” - tôi thầm nhủ. Tôi cảm
thấy nhẹ nhõm, tự nói với
mình rằng sẽ không bao giờ
quan tâm hoặc nghĩ về bà.
Một ngày, tôi được mời về
trường cũ để gặp mặt nhân kỷ
niệm thành lập trường. Tôi nói
dối vợ rằng sẽ đi công tác mấy
hôm.
Sau buổi họp mặt, tôi lái xe đi
ngang qua ngôi nhà mà tuổi
thơ tôi đã từng gắn bó - một
cái lều cũ rách, lụp xụp, ẩm ướt.
Bây giờ nó vẫn thế. Tôi xuống
xe và bước vào. Tôi thấy bà
nằm ở đó, ngay giữa sàn đất
lạnh lẽo, trong tay ba có một
mẩu giấy. Đó là bức thư bà viết
cho tôi.
“Con trai yêu quí của mẹ!
Mẹ nghĩ cuộc đời này mẹ đã
sống đủ. Mẹ sẽ không thể đến
thăm con thêm lần nào nữa,
nhưng mẹ có quá tham lam
không khi mong con trở về
thăm mẹ dù chỉ một lúc? Mẹ
nhớ con nhiều, và cũng rất vui
khi nghe tin con đã trở về thăm
lại lớp cũ. Mẹ đã rất muốn tới
trường chỉ để nhìn thấy con.
Nhưng mẹ đã quyết định
không đến, vì con.
Mẹ xin lỗi vì mẹ chỉ có một mắt,
có lẽ mẹ đã làm con thấy hổ
thẹn với bạn bè.
Con biết không, hồi còn rất nhỏ,
con bị tai nạn và vĩnh viễn mất
đi một bên mắt của mình. Mẹ
không thể đứng nhìn con lớn
lên với khiếm khuyết trên
khuôn mặt đáng yêu, vì vậy,
mẹ đã tặng nó cho con.
Mẹ rất tự hào vì con trai mẹ có
thể nhìn trọn thế giới mới có
một phần của mẹ ở đó, mẹ
chưa bao giờ buồn vì con hay
bất cứ điều gì con đã làm. Con
đã từng ghét bỏ hay tức giận
mẹ, nhưng mẹ biết, trong sâu
thẳm từ trái tim, đó là bởi vì
con cũng yêu mẹ.
Mẹ rất nhớ khoảng thời gian
khi con trai mẹ còn nhỏ, khi con
tập đi, khi con ngã hay những
lúc con chạy loang quanh bên
mẹ. Mẹ nhớ con rất nhiều, mẹ
yêu con, con là cả thế giới đối
với mẹ”.
Thế giới quanh tôi cũng như
đang đổ sụp. Tôi khóc cho
người chỉ biết sống vì tôi.